“Về thôi Cali ơi!”

“VỀ THÔI CALI ƠI!”
“Về thôi! . . .”. Chỉ vài chữ thốt lên lại hàm chứa cả một sự luyến nhớ rất nhiều. Có thể bạn phải từ giã nơi mà bạn đã nhận được rất nhiều tình cảm, nay phải chia tay, hoặc bạn phải trở về nơi yêu dấu đã bỏ ra đi từ lâu, nỗi nhớ về chốn ấy khiến bạn quay quắt tâm hồn, nếu không về trái tim sẽ hờn giận bạn. Cuộc hội ngộ của nhóm bạn học NTH’74 tại Cali trong những ngày đầu của tháng chín năm hai ngàn mười bảy đã khiến Tăng A Pẩu thương nhớ và khi trở về Sàigòn, một nơi yêu dấu khác, phải viết lên:
”Khi Pẩu rời Cali thì cũng là lúc cây lá chuyển sang Thu, trên đỉnh núi Yosemite trời bắt đầu có tuyết rơi như muốn tranh đuổi đi mùa Thu đang len đến thật gần.
Nhớ mấy ngày đầu bước chân đến nơi “xứ lạ” này, Pẩu đã mang đến nó cái nóng hừng hực của Saigon nhiệt đới, cái nóng lịch sử hơn 100 * F.
Đành phải về thôi Cali ơi! Biết đến ngày nào thì trở lại?
Cám ơn các bạn hữu thân quen và ít quen đã chân tình dành hết mọi thương thương nhớ nhớ cho Pẩu đặng nên nỗi niềm lưu luyến.
Chút sên sến gửi lại để còn mãi hoài nhớ hoài “ (Email 09.22.2017)
Bạn gửi kèm một số ảnh như minh họa dòng cảm nghĩ của mình.



0o0o0

Lần hội ngộ đầu tiên của nhóm bạn học trường Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền niên khóa tốt nghiệp năm 1974, tổ chức tại thành phố Portland, tiểu bang Oregon vào tháng 9 năm 2016, như khơi dậy đúng lúc nỗi mong nhớ gặp lại bạn học, những người đã từng hít thở chung bầu không khí học đường của những năm 60, 70 xa xưa, những người có khi đã không gặp nhau đến hơn 40 năm. Khi ngọn lửa tình cảm đã được thắp sáng lên thì không thể dập tắt được nữa.

Nhóm bạn ngụ tại Nam California nhanh chóng nhận tổ chức cho lần thứ nhì, cũng vào tháng 9 năm 2017. Nguyễn thị Ngọc Liệu, hoa khôi lớp ban A, xung phong nhận vai trò Trưởng ban tổ chức đầy nặng nề và sự hăng hái của bạn thật đáng nể. Hàng tuần, từ chỗ làm việc trong tuần cách thành phố Garden Grove hơn 3 giờ lái xe, nơi bạn về sống những ngày cuối tuần, bạn tập trung mọi suy nghĩ sao cho lần hội ngộ sẽ thật tốt đẹp và đáng nhớ, dù bạn chỉ mong ‘còn một chút gì để nhớ’ khi tất cả đã ngoài sáu mươi tuổi, khi có người đã chuẩn bị về hưu, thu xếp cho mình thời gian nghỉ ngơi để suy nghĩ về quãng thời gian tuổi trẻ lao đao theo vận nước, sống buồn bã trên xứ người.


Ngọc Liệu và các bạn Kỳ Phương, Hoài Việt, Ánh Nguyệt, Đức Thái, Kim Chi, Nguyễn thị Bạch, Nguyễn thị Năm, Thanh Hà, Phạm thị Hoa . . . gặp nhau để thảo luận công việc: từ việc viết thông báo gửi và mời bạn ở khắp nơi trên thế giới tham dự, lên chương trình sinh hoạt, phân công đón bạn từ nơi xa đến, thu xếp nơi ở, thăm Thầy Cô, du ngoạn, văn nghệ, . . . cho đến trang trí nơi tổ chức (cũng là nhà của Ngọc Liệu), lên thực đơn ăn uống cho mỗi ngày. . . Công việc thật nhiều và càng đến gần ngày gặp gỡ, các bạn càng hối hả, tất bật. Chỉ nghĩ đến tất cả sẽ có những ngày hội ngộ đáng nhớ là mọi mệt nhọc sẽ nhẹ vơi.
0o0o0




Những ngày họp mặt thân ái đã đến và qua mau. Một số bạn không có thời gian để tham dự phần II, phần du ngoạn tại Las Vegas và các thắng cảnh vùng sa mạc. Chia tay các bạn gửi gắm lại tâm tình.
Phan Bá Hiển luôn nhanh nhẹn bày tỏ tình cảm:” Trở lại Texas trên chuyến bay đêm thật là buồn. Buồn không phải họp mặt không vui, mà vì phải bỏ cuộc sớm, mình phải về nhà chuẩn bi cho ngày mai trở lại cuộc sống đời thường . . . Sau gần 43 năm thôi không làm học sinh trường TB-NTH nữa, gặp lại nhau không biết tại sao? bao nhiêu chuyện ngày xưa cùng lớp học lại kể cho nhau nghe. Đã 43 năm rồi mà cứ như là ngày hôm qua … những nụ cười không bao giờ tắt, thao thao bất tuyệt …..”
Trần Minh Tuấn, người bạn tính tình kín đáo và ít nói, cũng đã viết những lời khen:”Cám ơn Ngọc Liệu, anh Minh và các bạn đã tổ chức kỳ hội ngộ thật ngoạn mục và đáng nhớ.”
Phùng Thị Xuân Lan đến từ tiểu bang Iowa, thì không quên một chi tiết nhỏ nào, mà bạn Tăng A Pẩu đã nhận xét là “rất đầy đủ như nội trợ đi chợ liệt kê mọi thứ tất tần tật không thiếu thứ gì.” Bạn viết một email thật dài để cám ơn từng người đã làm từng việc để cuộc họp mặt được thành công trọn vẹn.
Trương Thị Nhàn đến từ Thụy Sĩ, thì kể lể:” . . . Nhàn lần này được gặp thêm các bạn mới như vợ chồng Thuận, Ngọc Châu và Năm bên A, hai chàng Minh Tuấn và Anh Tuấn bên B, các bạn đã lâu lắm rồi mới gặp lại và vẫn nhận ngay ra Nhàn cũng là một điều mừng phải không? Qua cuộc hội ngộ tụi mình có được những phút cười thoải mái, ôn lại những kỷ niệm dưới mái trường xưa, hình như tâm hồn chúng mình tỉ lệ nghịch với số tuổi đang mỗi ngày một tăng phải không các bạn?
Phải nói rằng không có nhóm bạn Nam Cali chung tay dưới sự điều động của trưởng ban tổ chức Ngọc Liệu thì chúng mình sẽ không có được buổi hội ngộ này. Xuân Lan còn quên món gỏi đu đủ thịt bò, heo quay và bánh hỏi cùng vịt quay của đêm thứ bảy tại nhà Ngọc Liệu. Nhàn vẫn không quên ly nước mía và cà phê của vị mạnh thường quân nào trong buổi chiều dạo phố Bolsa. Cảm ơn nha.”
Là người tổ chức với bao nhiêu thời gian và công sức bỏ ra, Ngọc Liệu nuối tiếc quãng thời gian họp mặt khi . . .: “Trưa qua thứ bảy 9/9/2017, vợ chồng Xuân Lan & vợ chồng Thuận là những người bạn cuối cùng, cũng đã rời nhà Ngọc Liệu để ra phi trường. Khi căn nhà vắng lặng chỉ còn lại Anh Minh & Ngọc Liệu, lúc ấy thật sự Ngọc Liệu mới cảm thấy lưu luyến và ngậm ngùi của giờ phút chia tay. Ngọc Liệu ngồi thu mình trong một góc phòng nhớ lại những ngày vui qua … Chỉ biết cảm ơn đời, cảm ơn các bạn đã cho Ngọc Liệu “hạnh phúc đợi chờ đã 43 năm”. “Trăm eo sèo nhân thế. Đời vẫn ban cho ngọt bùi “. Khi còn có tình bạn này.
0o0o0
Sáng sớm hôm qua nhận email từ Việt Nam của Hồng Phấn, bạn nhắc đến một bài hát như một điều mong ước gửi gắm đến bạn bè:
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này,
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng,
Sẽ còn mãi trong tim mọi người ,
Để tình yêu … ước mơ mãi không phai …
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này,
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại,
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm.
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi,
Và trong những … kỷ niệm xưa …”(Mong Ước Kỷ Niệm Xưa – Nguyễn Xuân Phương)
Tất cả đều nhớ và mong ước gặp bạn và thật nhiều bạn khác nữa trong những lần hội ngộ tiếp theo.
Lê Khánh Long
Vancouver, mùa thu vàng hoa cúc
Tháng chín ngày hai bốn năm hai ngàn mười bảy.






5 Comments
LKL 09/28/2017 at 8:07 pm
Các bạn có để ý bức hình Bạch và Diệu Tịnh đang cắm cúi vẽ, viết trang trí? Ngày xưa, học trò lấy thước, lấy cạnh bàn . . . thậm chí lấy tay để gạch chân các tiêu đề. Ngày nay cô giáo DT dùng cell phone. Đúng là thời đại của smart phone,
Like
Diệu Tịnh 09/27/2017 at 6:19 am
DT rất cảm động khi đọc bài viết này
Chỉ biết nói cảm ơn rất nhiều về tình cảm thân thương các bạn dành cho mình
DT thật may mắn được đến buổi hop mặt Cali
DT yêu các bạn lắm ,mong có dịp trở lại cuộc hội ngộ tiếp theo
Like
Người Áo Rách 09/26/2017 at 7:35 am
Cali oi ! Thôi về ..
Cali ơi, mai ta về em nhé
Giữ cho nhau những yêu dấu muôn trùng
Gặp nơi đây, rồi mỗi người mỗi ngả
Ta quay về phiến đá phía bên kia.
Mặt ai buồn như mưa Thu đến muộn
Buổi chia tay nên nào dám quay nhìn
Xin em giữ chút tình ta trong đó.
Một chút gì !! Đừng “Để gió cuốn đi”.
Tặng bạn Tăng A Pau
Like
Tăng A Pẩu 09/26/2017 at 3:55 pm
Thu Cali về sớm…. lá phong bắt đầu rụng rơi dần như đếm bước chân tôi chần chừ giả từ bạn hữu không biết ngày nào có còn quay lại ? . dòng đời vẫn trôi vẫn giọt đều ngàn lẻ một ngàn lẻ hai ngàn lẻ ba như khi người Cali dừng bên ngã tư không đèn xanh đỏ Thời gian cạn dần cho mỗi chúng ta . Cám ơn các bạn đã dành cho tôi nỗi nhớ . Cảm tạ thật nhiều và nhiều .
Like
LKL 09/28/2017 at 8:12 pm
Tôi đồng ý viết 2 bài tùy bút và hát 5 bài TCS để biết “Mặt ai buồn như mưa thu đến muộn”.
Like
Comments are closed.